ẤN QUANG ĐẠI SƯ KHAI THỊ HUẤN

 ẤN QUANG ĐẠI SƯ KHAI THỊ

BẤT KÍNH VỚI HÌNH PHẬT, PHƯỚC BÁU TIÊU TAN SẠCH SẼ !
Khoảng giữa thế kỷ thứ tám sau Phật Niết-Bàn, tại thành La Duyệt, có một vị Sư Pháp Danh là Bà-Tu-Bàn-Đầu từng đến học đạo với Tổ Xà-Dạ-Đa (Jayata). Ông Bà-Tu-Bàn-Đầu này tu hành tinh tấn suốt ngày đêm không nằm và sáu thời lễ bái, mặc y vá, ăn một bữa, lòng đạm bạc không mong cầu. Đồ chúng nhơn đó rất kính trọng ông.
Một hôm, ông thưa với Tổ Xà Dạ Đa :
Tôi nhớ bảy đời về trước ,vì mộ đạo nên thờ trí giả Nguyệt-Tịnh làm thầy. Thầy Nguyệt-Tịnh có lần dạy tôi: "Không bao lâu nữa ngươi sẽ chứng quả Tư-Đà-Hàm, nên siêng năng tinh tiến. Phàm tu hành như trèo lên cao, phải cố gắng tiến lần lên, không cho sụt xuống. Nếu lỡ có sụt, muốn trèo lên lại càng khó".
Lúc đó, tôi đã tám mươi tuổi, nương gậy mới có thể đi được.Khi ấy, gặp Bồ-Tát Đại-Quang-Minh ra đời, tôi muốn đến đảnh lễ Ngài, bèn đi đến Tịnh - Xá, lễ bái xong trở về.
Chợt gặp thầy Nguyệt -Tịnh quở trách tôi: "Dốt quá, tại sao ông lại khinh cha trọng con ? Hôm trước, ta thấy ông sắp được chứng quả Tư-Đà-Hàm, hôm nay đã mất."
Khi ấy, tôi tự cho là không có lỗi, nên không phục những lời quở trách ấy.Tôi cầu xin thầy Nguyệt-Tịnh chỉ lỗi cho tôi.
Thầy Nguyệt-Tịnh dạy: "Vừa rồi, ngươi đến đảnh lễ Bồ-Tát Đại-Quang tại sao lại dựng cây gậy vào mặt Phật vẽ trên vách ? Ngươi do lỗi nầy nên đã mất quả vị".
Tôi nhớ kỹ lại, thật đúng như lời thầy Nguyệt-Tịnh quở. Từ đó về sau, phàm có nghe lời quở trách nào của thầy, chẳng dám không tin. Chỉ là dựa cây gậy vào hình Phật trên tường còn bị mất Quả vị sắp chứng, huống chi làm những điều vô lễ khác với hình Phật, quả báo sẽ đến mức nào?”

Nhận xét